Cảm xúc thật khó diễn tả... Mãi mãi vẫn thế.

Ngồi nghe lại "Không còn mùa thu" thấy chút gì đó rung cảm, rồi thôi. Chẳng lưu lại trong lòng được gì cả.

Chẳng trách chẳng viết được gì...

"Ngày chìm sau bóng hoàng hôn
Mình chìm sau những dại khôn người đời!..."
NVP

Cái ngày xưa dường như khuất ở đâu đó trong lòng, nhường chỗ cho những xoay vần lo toan...

Muốn sống bình thường - có được không - hả ta là ta ơi?