Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

IPB
 
Reply to this topicStart new topic
> Chị ngày xưa, Love story
Mecgie
post Aug 12 2005, 09:42 AM
Bài viết #1

Thượng tướng
******

Nhóm: Thường dân
Bài Viết: 534
Gia Nhập: 14-April 05
Thành Viên Thứ: 75



Chị ngày xưa

Chị không đẹp lắm nhưng với vóc dáng mảnh mai, hơi gầy và cao đã tạo nên một sự dễ nhìn ở chị. Tôi biết chị từ năm 1976 khi chị cùng gia đình từ Sài Gòn hồi hương về quê nội sinh sống.



Cái xóm nhỏ miền quê tôi ngày ấy rất mộc mạc, đơn sơ và chân chất nên sự hiện diện của gia đình chị đã gây sự hiếu kỳ cho nhiều người xung quanh.

Tôi còn nhớ rất rõ, hôm gia đình chị dọn về, hàng xóm bu lại khá đông, có người đến phụ đỡ một tay, người thì náo nức muốn xem mặt dân Sài Gòn thế nào, có đẹp không?... Chị nổi bật giữa đám đông, có lẽ vì làn da quá trắng, cái dáng cao gầy, mái tóc dài ôm lấy gương mặt thon thon mang vẻ buồn rười rượi. Nhất là đôi mắt, đôi mắt chị buồn lắm, như chứa cả một hồ mưa thu man mác. Mọi người gọi gia đình chị là gia đình ông Tám Sài Gòn. Ba chị người cao to, vầng trán biểu lộ sự thông minh, cương quyết. Hàng xóm bảo trước đây ông làm chức cao lắm trong chính quyền cũ. Những ngày đầu, đi đâu cũng nghe mọi người bàn tán về gia đình chị, nào họ là dân tư bản, sống sung sướng quen rồi, đổi đời suy sụp mới quay về đây sinh sống; thấy tướng mấy người con của ổng làm sao làm ruộng nổi mà về quê...

Thoạt đầu, tôi cũng rất e dè không dám đến chơi nhà chị, tôi cũng có ý nghĩ như mọi người: họ là dân Sài Gòn dễ gì chịu chơi với bọn nhà quê.

Một buổi chiều, khi tôi tình cờ đi ngang qua nhà chị, từ xa tôi đã trông thấy chị đứng loay hoay bên giếng nước. Vừa trông thấy tôi, chị tỏ vẻ mừng rỡ kêu lên:

- Bạn ơi, làm ơn giúp mình kéo cái gàu nước lên, mình lỡ tay để nước tràn vào quá đầy, kéo lên không nổi!

Tôi cười thầm: thì ra là tiểu thư Sài Gòn xách nước không nổi đây mà.

Như chỉ chờ có thế, thằng nhóc con đồng ruộng là tôi chạy đến kéo gàu nước lên giùm chị.

- Cảm ơn bạn nhe! - chị cười rất tươi, sao trông chị đáng yêu đến thế! - Mình tên Nghi. Đông Nghi, còn bạn tên gì?

Thế là chúng tôi quen nhau - đó cũng chính là niềm mong ước của tôi.

Chị nói chuyện rất hay, giọng nói nghe là lạ, cách phát âm không giống như dân ở đây. Nghe tôi nhận xét chị phì cười, có vẻ thẹn thùng. Tôi thường xuyên đến nhà phụ giúp gia đình chị vào những vụ mùa: cấy lúa, trồng đậu, trồng rau... Có trông thấy chị làm ruộng mới thấy thương thương làm sao. Mồ hôi chị ràn rụa, đôi má đỏ lửng, tay chân vụng về. Lúc nào tôi cũng giành làm phụ chị. Những khi ấy, chị nhìn tôi, đôi mắt mang đầy vẻ biết ơn. Không biết từ bao giờ tôi đã mặc nhiên trở thành một thành viên thân thuộc trong gia đình chị.

Có chuyện gì vui tôi cũng đều kiếm chị để kể, ngược lại tôi được chị kể cho nghe những chuyện mà tôi nghĩ đã đọng thành dấu ấn trong đời sống của chị. Những khi ấy, đôi mắt chị long lanh, gương mặt lộ vẻ sung sướng về hồi ức của mình- những ngày còn sống ở Sài Gòn, những ngày còn đi học. Có lần tôi hỏi tại sao chị không đi học tiếp. Chị rơm rớm nước mắt:

- Gia đình mình về quê, xin chuyển trường khó quá, người ta cứ xét lý lịch mãi, mình cũng thích được đi học lắm.

Nghe mẹ chị nói, chị học giỏi lắm, không được đi học tiếp chị khóc suốt nửa tháng, cả ngày chẳng muốn ăn, chỉ nằm trùm chăn mà khóc.

Tối tối, tôi đến nhà chị, ngồi cùng chị trước sân, nghe chị ôm đàn hát những bài tình ca rất buồn, buồn như nỗi lòng của chị. Giọng chị trầm và ấm, chị hát nghe hay lạ và những bài tình ca ấy có lẽ tôi chưa từng được nghe qua bao giờ.

Có lần chị hỏi:

- Nam học đàn không, Nghi chỉ Nam đàn nghe?

Tôi đỏ cả mặt, may là trời tối nên chị không trông rõ mặt tôi, bàn tay chai ráp của tôi mà chơi đàn được sao? Vậy mà chị cứ nài nỉ riết khiến tôi phải xiêu lòng. Có khi tôi còn đệm đàn cho chị hát nữa.

Thời gian trôi qua, dưới ánh trăng vuông sân nhà chị, bên những câu chuyện, tiếng đàn và giọng hát trầm ấm ấy, với ánh nhìn sâu lắng, muộn phiền, chị đối với tôi như một cái gì vô cùng quý giá, rất gần gũi mà cũng rất đỗi xa xôi. Tôi hiểu rõ tiếng nói con tim của mình, nỗi lòng của một thằng con trai mới lớn. Tôi yêu chị mất rồi, yêu từ dạo vừa trông thấy chị đứng ngơ ngác, muộn phiền giữa bộn bề khi mới dọn nhà về quê. Tôi yêu chị, mái tóc dài ôm lấy bờ vai, nét nghiêng buồn rũ xuống bên những phím đàn. Yêu giọng hát êm đềm của chị, yêu những bài tình ca mượt mà sâu lắng... Chị như một cái gì đó vô cùng quý giá mà tôi chỉ có thể ngắm nhìn, không thể nào với tay bắt được.

Tôi biết chị chỉ xem tôi như một người bạn nhỏ - một người bạn để chị tâm sự những buồn vui, một người bạn giữa lúc chị cô đơn, buồn tẻ.

Thế là tôi cứ mãi là một người bạn, chỉ đơn thuần là một người bạn trong mắt chị mà thôi.

Cha cho tôi đi học nghề trên thị xã, ngày đi tôi hứa với chị sẽ thường xuyên về thăm chị. Nhưng chỉ vài tháng sau, tôi đã được tin mẹ chị ép gả chồng cho chị - một anh nông dân ít học làng bên. Tôi xin phép nghỉ học ngày hôm ấy và chạy ngay đến nhà chị. Chị tiếp tôi vẫn đôi mắt buồn như sắp khóc. Tôi hỏi chị có yêu người ấy không? Chị chỉ cười, chị nắm lấy tay tôi, viền mi lay động, những giọt nước mắt bắt đầu xô đẩy nhau lăn trên má.

- Nghi phải lấy chồng thôi - chị nức nở - hoàn cảnh gia đình mà Nam!

Hôm ấy tôi về nhà, vừa đi vừa khóc. Tội nghiệp chị biết bao, một con người sống đầy nội tâm như chị, có trình độ và hiểu biết như vậy mà phải chấp nhận một cuộc hôn nhân ngoài ý muốn.

Ngày cưới chị, tôi không về dự nhưng tôi như trông thấy được đôi mắt buồn của chị đang nhìn tôi, đăm đăm!

Tôi buồn lắm, buồn như mình vừa đánh mất một vật gì đó mà mình yêu quý nhất. Suốt đời tôi cũng không thốt lên được một lần với chị về nỗi lòng của tôi. Nỗi buồn theo tôi suốt một thời gian dài sau đó. Rất lâu tôi không được tin chị, nghe nói chị theo chồng đi lập nghiệp nơi xa. Tôi tốt nghiệp ra trường, làm việc tại thành phố. Bây giờ tôi đã có gia đình và có hai con. Cuộc sống bộn bề làm tôi quên hẳn chị, đôi khi nghĩ đến chị cũng là một thoáng lướt qua giữa dòng chảy cuộc đời.

***

Ngồi chờ người thợ vá vỏ xe, bỗng nghe nhà bên cạnh có tiếng chửi mắng, tiếng trẻ con khóc, tiếng đập đồ đạc loảng xoảng. Người thợ sửa xe chặc lưỡi:

- Chuyện như cơm bữa ấy mà, chỉ tội chị vợ, người đàng hoàng, có học mà lấy phải anh chồng vừa vũ phu lại cờ bạc.

Một phụ nữ bế con chạy ra đường, vừa chạy vừa khóc, tóc tai rối bời. Bà vợ người thợ sửa xe gọi:

- Chị Nghi, chị Nghi vào đây ngồi kẻo nắng con bé.

Tôi giật mình khi nghe cái tên gọi rất quen. Lúc này tôi mới nhìn kỹ người phụ nữ ấy. Lẽ nào là chị? Chị đấy ư? Tôi không còn dám tin vào mắt mình nữa. Người con gái thanh nhã của tôi ngày xưa làm sao lại có thể trở thành một phụ nữ tiều tụy đến dường này? Chị gầy đét và khô héo, những nét nhăn in sâu trên vầng trán, trên gương mặt làm chị già hẳn đi và đã trở thành một con người khác. Thoáng thấy chị bế con lại gần, bỗng nhiên tôi chợt quay mặt đi nơi khác. Tôi sợ chị nhìn ra mình. Tại sao tôi làm như vậy, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn căm ghét cái thằng tôi lúc đó. Thật hèn hạ, thật xấu hổ làm sao! Lúc ấy, quả thật tôi rất sợ chị nhận ra mình, không lẽ tôi xem thường chị với một thực tế ê chề?

Tôi hối hả trả tiền vá vỏ xe, hối hả phóng đi như một kẻ tội lỗi, sợ phải đối mặt với một hiện thực phũ phàng. Suốt cả ngày hôm ấy và cả những ngày sau nữa, tôi như người mất hồn. Hình ảnh chị tóc rối, áo chẳng lành, vừa bế con vừa khóc cứ hiện ra trước mắt tôi. Tại sao lúc ấy tôi không gọi tên chị, không hỏi thăm hoặc trò chuyện với chị? Tôi sợ cái gì, sợ cái nghèo hèn, cái khốn khó của chị hay vẻ tàn tạ của chị? Một người chị, một thần tượng mà tôi vô cùng yêu quý suốt thời niên thiếu, tại sao tôi lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ, vội vã bỏ đi lạnh lùng như thế?

Tôi tìm lại chỗ người thợ sửa xe, nhờ bà vợ anh ta trao cho chị một số tiền, bảo là của một người quen cũ. Tôi ra về mà lòng nhẹ nhõm hẳn, ngỡ như mình đã giúp đỡ được chị phần nào trong cuộc sống. Nhưng tôi đã lầm. Rất lâu sau khi quay lại, người ta đã trao lại tôi số tiền ấy. Chị không dám nhận vì bảo rằng không biết của ai. Vả lại, chị đã bế con bỏ nhà đi gần hai tháng nay vì không còn chịu đựng nổi một người chồng như vậy.

Ngày mai, ngày sau, có khi suốt cả cuộc đời tôi cũng không còn dịp gặp lại chị, nhưng hành động thiếu suy nghĩ của tôi như một vết thương lòng hằn sâu vào tiềm thức, đã nhắc nhở tôi phải sống tốt hơn, sống thật với lòng mình hơn.

Thời gian dẫu đã qua, nhưng trong tôi vẫn còn đọng mãi ký ức về ngày xưa. Ngày xưa... tôi có một người bạn gái, một người chị rất đáng yêu!


PNCN
Nguoilaodong.com



**************
No pains no gain
**************
Go to the top of the page
 
+Quote Post
kinhk19c
post Aug 12 2005, 12:34 PM
Bài viết #2

Ôm đời ngủ muộn ...
********

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.495
Gia Nhập: 8-March 05
Đến Từ: Huế - Đà Nẵng - Hội An
Thành Viên Thứ: 9



Những ký ức đẹp của một thời xa vắng thoáng nét ngậm ngùi... Tình cảm là cái gì đó mơ hồ như sương khói...



Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa...
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Mecgie
post Aug 13 2005, 12:49 PM
Bài viết #3

Thượng tướng
******

Nhóm: Thường dân
Bài Viết: 534
Gia Nhập: 14-April 05
Thành Viên Thứ: 75



Hihi - phải rồi - tự vì tìn cỏm của bác mênh mông như biển cả nên nó luôn mơ hồ như khói sương - khé khé -



**************
No pains no gain
**************
Go to the top of the page
 
+Quote Post
kinhk19c
post Aug 13 2005, 09:07 PM
Bài viết #4

Ôm đời ngủ muộn ...
********

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.495
Gia Nhập: 8-March 05
Đến Từ: Huế - Đà Nẵng - Hội An
Thành Viên Thứ: 9



tìn cổm là tổm kìn!



Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa...
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
> 1 Người đang đọc chủ đề này (1 Khách và 0 Người Ẩn Danh)
0 Thành Viên:

 

.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 5th May 2024 - 12:33 PMSpring Style