Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

IPB
 
Reply to this topicStart new topic
> Như quáng nắng, như giấc mộng..., Cho la~ng dda~ng rie^ng mi`nh
kinhk19c
post Jul 21 2006, 09:41 PM
Bài viết #1

Ôm đời ngủ muộn ...
********

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.495
Gia Nhập: 8-March 05
Đến Từ: Huế - Đà Nẵng - Hội An
Thành Viên Thứ: 9



Như quáng nắng, như giấc mộng...
Hoàng Hoa


"Như quáng nắng, như giấc mộng, như thành phố giữa sa mạc... tất cả mọi sự hiện hữu và biến mất đều như vậy" - Kinh Vệ Đà


Chàng lãng tử đứng bên dòng sông một chiều ngày mùa Hạ. Nắng lung linh khắp nơi và chuyển sắc, chuyển màu trong cuộc hành trình luân vũ của ngày đêm. Chàng trầm ngâm quán vọng đến những hạt nắng vô tư - hạt của ngày, một phần của sắc giới tồn sinh!

Nắng rớt giữa ngày gieo hạt sống
Lặng thầm nuôi nấng kiếp tồn vong
Cỏ cây hoa lá đùa trong gió
Thấp thoáng hồn nhiên rạng rỡ hồn...


(HH)

Từ khuya , những hạt sương còn ứng hiện thân mình trên cỏ, trên lá, trên những nụ, những cánh hoa. Thiên nhiên yên bình trong giấc ngủ của màn đêm, chim say giấc, người say ngủ... nụ cười, tiếng khóc, buồn vui hiển ẩn trong cơn mơ của vạn vật. Thế giới chìm trong thế giới của huyễn ảnh tâm linh. Không gian, sự vật đang "ngơi nghỉ hình thái" nhưng "âm thầm vận động trong nội tại".

Nắng tràn về ấm áp trần gian hạt sương thấm vào cây cỏ, tan vào ngày mênh mông. Đời người mấy ai an nhiên và hồn nhiên như thể cỏ hoa khi nghĩ về một vòng xoay tất yếu của dòng sống.

"Ta biết đời ta như hạt sương
Nên ta yêu lá cỏ trong vườn
Ta yêu hơi thở bình minh sớm
Và chết vô tình dưới ánh dương"

(HNT)

Giọt sương đến từ đâu nhỉ? - Ừ, thì không gian lặng dịu, ừ thì hữu duyên hiện hình. Rồi thì cũng hữu thể ngấm vào thế giới... hữu thể gán ghép danh xưng biến mất tụ rồi tan, có rồi không.

Thân ta cũng thế thôi. Đến từ thực thể yêu thương, đến từ vô hình tâm ý, thoát thai thành người với tháng năm rồi xác thân thành - hoại này trở về với đất, với cát bụi. Thực thể trở về không, hữu danh hữu hình hóa thành vô biên nhất thể. Một tiếng khóc chào đời vọng đến trăm năm hòa vào tiếng "KHÔNG" linh diệu đến muôn trùng. Trăm thu, nghìn thu cũng như sương rơi âm thầm, sương tan mông lung mà thôi.

Chàng chợt mỉm cười: "Sao ta chẳng cười để vui với cuộc trăm năm? Sao cứ bàng hoàng với được - mất - hơn - thua? Sao chẳng tận hưởng những giờ phút còn sống để tự gieo ta, gieo cho bằng hữu, người thân những phút hạnh phúc tự đáy lòng?

Một đứa trẻ nhỏ chơi đùa bên sông chợt ném một hòn đá nhỏ xuống dòng đang chảy. Những vòng nước loang, lung linh nhấp nhóa bóng hình thành phố đang soi bóng đáy sâu. Cậu bé vô tư cười. Mầm sống non nớt kia vui trong giờ phút này rồi cũng chìm vào phố và cuộc sống và rồi sẽ già nua, sẽ rung rinh như bóng phố đáy nước. Mầm sống sẽ nối nhau, liên tồn trong kiếp giằng co tranh đấu, trong hồn sẽ đầy những toan tính. Hỏi ngày mai, bé nhỏ ơi, hồn có trong lắng thánh thiện, vô tư cười như phút này không?

Ba mươi năm chàng chịu hệ lụy muộn phiền. Người đời trong những khoảnh khắc mà người ta gán là lý tưởng đã vô tình đặt chàng vào hệ quả nhận tang thương. Không có nhiều những phút ném đá xuống dòng trôi để cười vui khi nước loang như cậu bé kia. Nhưng cũng trong khoảnh khắc này chàng lại cảm nhận dòng đời là cộng nghiệp. Nếu hòn đá trong tay không động dòng thì vệt nước chẳng loang và bóng hình con phố trong nước chẳng rung rinh. Nếu chẳng được sinh ra thì làm gì có yêu thương, làm gì có khổ đau, trầm trải và vọng động.

Nắng dần chìm chìm về phía cuối ngày. Đám mây xám từ đâu theo gió đến. Mùa Hạ, mùa mưa bóng mây!

Trời buồn nghiêng xuống cơn mưa
Lả nghiêng cánh lá đong đưa chòng chành
Nghiên buồn mực bút chảy quanh
Sa vào lòng giấy tròng trành... câu thơ

(HH)

Mây hóa thành mưa. Mưa về với đất, mưa rớt dòng sông dịu dịu, mát mát, mại mềm luân lưu. Con nước trôi, nắng chan hòa, ấm áp, thiêu đốt. Rồi thì lại tụ bóng mây. Mưa bóng mây.

Người ướt sũng vì cơn mưa bất chợt, không tìm nơi trú núp. Chàng muốn tắm mình trong mưa, cảm nhận hạt nước thấm, chảy trên thân mình. Cảm nhận đời mình như hạt mưa từ bóng mây.

Ta sống phiêu bồng như áng mây
Lung linh hòa sắc nắng vương vầy
Tung tăng khắp chốn đùa trăng gió
Dẫu hóa thành mưa vỡ tháng ngày...

(cho người và cho ta...)
HH


Chàng nhớ về những thực thể đồng loại - những đứa trẻ - đang sống ở nơi chàng đang làm việc. Có kẻ mất cha người thiếu mẹ, đứa bị bỏ hoang cô độc trơ trọi, đứa quặt què, đứa nghếch nghếch ngơ ngơ thân tàn ma dại, đứa chẳng có tâm hồn sống như thực vật. Chàng cảm nhận được nỗi đau trần thế từ chúng. Chàng không muốn có cảm giác thương hại đối với chúng và cũng không muốn người đời mang cảm giác thương hại đối với chúng. Yêu thương không thương hại. Chúng hữu sinh do ai?

Xã hội vốn không chỉ một vài cá thể. Lịch sử không chỉ mấy ngày. Vậy thì trách nhiệm không chỉ riêng ai, nghiệp riêng và cũng là nghiệp chung phải gánh. Vậy thì lẽ ra con người phải chung sức chia sẻ, phải yêu thương nhau hơn thế. Tấm lòng vĩ đại khi tôi hiến dâng? - Không! Đó là trách nhiệm với nhau - chẳng nên đặt 2 chữ vĩ đại vào đâu cả.

Bởi vì tâm phâm biệt mà sinh ra thế giới xanh này, sinh màu da, sinh dân tộc. Vết thương ai cũng đau như nhau, sinh ra ai cũng nấc tiếng khóc chào đời! Nếu không có chiến tranh, làm gì có tan tác đau thương, bệnh tật, nghèo đói và cơ hàn. Tự nhiên vốn thành - trụ - hoại - không, sanh - lão - bệnh - tử từ quy luật. Và con người lại tự gieo nhau thêm những điều đau khổ nữa. Đích cuối cùng của loài người phải chăng là hai chữ được - hơn dda^`u nha`m cha'n?

Chàng lại cười. Mình lãng lãng với dòng suy nghĩ mất rồi. Mình là thực thể của tồn sinh trong thế giới này, mình đã làm được gì nhỉ? Lẩn thẩn dòng suy tư để về đâu nhỉ?

"Được thua hơn kém lưng hồ rượu
Hay dở khen chê... một trận cười"...

(Nguyễn Công Trứ)


Ngày khuất dần vào đêm.

Chàng thấy mình vui khi chàng thấy thân mình, hồn mình như nắng, như mây, như mưa, như sương. Chàng bước chân về căn nhà, tìm cho mình chút ngơi nghỉ xác thân. Chàng sẽ tìm vui, tự hứa gieo cho mình những hạt mầm từ tâm. Chàng tìm những ý vị như mây tìm sắc nắng để cảnh sắc lung linh đẹp dẫu thoáng chốc, như mưa làm ngày bớt hạn, như sương rơi cỏ cây dẫu sẽ theo duyên vùi hợp - tan, tụ - tán...

Chợt thấy mình hòa vào muôn trùng.
Sương, mây, nắng, mưa cũng gieo từ tâm.

Chàng yên giấc với nụ cười trên môi...

"Thấy bầu trời trong đóa hoa rừng
Nắm vô biên trong lòng bàn tay
thoáng vĩnh cửu trong giờ phút trôi..."
(?)

Chẳng đến cũng chẳng đi
Chẳng vướng mắc điều gì
Trùng duyên sanh vạn biến
Tâm: bất khả tư nghì!

(Hoàng Hoa - nvk)

Tháng bảy hai không không sáu
(cho nắng cho mưa, cho người và cho ta...)



Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa...
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
> 1 Người đang đọc chủ đề này (1 Khách và 0 Người Ẩn Danh)
0 Thành Viên:

 

.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 5th May 2024 - 05:51 AMSpring Style