Đói, Phùng Quán |
Jul 20 2005, 11:05 PM
Bài viết
#1
|
|
Đại nguyên soái Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.555
Gia Nhập: 3-March 05
Đến Từ: Thành phố Hồ Chí Minh
Thành Viên Thứ: 3
|
Phùng Quán
Đói Trong trăm nghìn nỗi đói Tôi nếm trải cả rồi Tôi chỉ kinh khiếp nhất Là nỗi đói tình người ***********************
Anh lớn khôn dưới bầu vú mẹ Và dại khờ trước vòm ngực của em... |
|
Oct 28 2005, 03:04 PM
Bài viết
#2
|
|
Tân binh Nhóm: Thường dân
Bài Viết: 14
Gia Nhập: 6-October 05
Thành Viên Thứ: 167
|
Đói tình người là thế nào nhỉ, hởi Bác CML
Có thể hiểu là đói 'người tình' được không? hà hà |
|
Nov 17 2005, 03:29 PM
Bài viết
#3
|
|
Đại nguyên soái Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.555
Gia Nhập: 3-March 05
Đến Từ: Thành phố Hồ Chí Minh
Thành Viên Thứ: 3
|
Đối với "người tình" thì chắc phải dùng chữ "khát" chứ không phải đói. Có "khát" thì mới dẫn tới tứ "uống môi em ngọt" của nhạc sĩ họ Phạm chứ.
***********************
Anh lớn khôn dưới bầu vú mẹ Và dại khờ trước vòm ngực của em... |
|
Nov 19 2005, 05:02 PM
Bài viết
#4
|
|
Ôm đời ngủ muộn ... Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.495
Gia Nhập: 8-March 05
Đến Từ: Huế - Đà Nẵng - Hội An
Thành Viên Thứ: 9
|
Câu trả lời rất dễ thương, CML!
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa... |
|
May 2 2008, 12:12 PM
Bài viết
#5
|
|
Nguyên soái Nhóm: Thường dân
Bài Viết: 833
Gia Nhập: 21-October 05
Đến Từ: Hue
Thành Viên Thứ: 170
|
HOÀNG HÔN
Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn, Tiếng ốc xa đưa lẫn trống dồn. Gác mái ngư ông về viễn phố, Gỏ sừng mục tử lại cô thôn. Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi, Dậm liễu sương sa khách bước dồn. Kẻ chốn chương đài, người lữ thứ, Biết ai mà kể nỗi hàn ôn. (Chiều Hôm Nhớ Nhà: Bà Huyện Thanh Quan) Thời gian đẹp nhất của một ngày là lúc bắt đầu và lúc chấm dứt, tức là lúc mặt trời mọc và lặn. Vào lúc giữa ban ngày, khi ánh nắng chói chan thì mọi vật trông tầm thường và buồn tẻ; nhưng khi ánh sáng lờ mờ của bình minh và ánh sáng dịu hiền của chiều tà, thì ngay cả những vật xấu xí trông cũng hay, và những sự vật đẹp đẽ hình lại càng đẹp hơn lúc nào hết! Mấy buổi chiều tà trước đây tôi đã ngắm nhìn mặt trời lặn sau dãy núi. Khi nó chìm dần xuống bầu trời phương tây, những tia nắng xiên ngang tưng bừng trên cánh đồng lúa xanh và tất cả cây cỏ, bụi trậm bừng lên một màu vàng chói, khiến mọi vật trông rất sáng và rõ rệt. Những áng mây trên bầu trời bắt đầu rực rỡ với làn ánh sáng nhuốm vàng và rặng núi là cả một màu hồng tươi đẹp. Tháp nhà thờ màu trắng phía xa xa trông như làm bằng bạc. Cuối cùng bóng ác là chìm dần sau rặng núi cho tới khi khuất hẳn. Nhưng ánh hoàng hôn vẫn còn vương vấn trên trời và làm sáng rực những làn mây lơ lửng. Mây chuyển từ màu vàng sang màu đỏ cho tới khi rực lên như ánh lửa. Bầu trời trong sáng giữa những đám mây thấp bên dưới và những đỉnh non cao giống như một vùng biển vàng đang nung, lốm đốm điểm những đợt mây xám ngắt trông giống như những hải đảo. Màu vàng chầm chậm chuyển sang một màu vàng nhạt đẹp, và giữa cái biển màu ấy hiện ra một điểm sáng bạc: sao Hôm. Trong không gian yên tĩnh tiếng sáo diều bắt đầu vang lên, tiếng sáo vật vờ, dìu dặt hòa cùng tiếng chuông chùa phương xa ngân nga như gọi chiều về. Rồi màu đỏ của những đám mây bắt đầu mờ nhạt, nhạt mãi cho tới khi tất cả những áng mây đều xám lại và rặng núi trở thành đen xẫm in hình rõ rệt lên nền trời xanh lơ, nơi mà sao Hôm mỗi lúc sáng long lanh tỏ rạng. Dưới thung lũng, ánh sáng ngày dần tối cho tới khi ánh hoàng hôn trên cánh đồng tối lại. Cây cối và bụi rậm đứng lù lù. Trời tối dần cho đến khi không thể trông thấy gì, mà chỉ thấy những ngọn đồi đen tối in hình trên nền trời: sao theo nhau hiện ra và đêm đã về. Tất cả đều yên lặng, người ta không nghe thấy gì ngoài tiếng giò rì rào trong các vòm cây âm u. Tạm thời chạy xe ôm 0908325997 " seat behind and get delight " |
|
1 Người đang đọc chủ đề này (1 Khách và 0 Người Ẩn Danh) |
|