ĐỘC THOẠI VỀ HÔN NHÂNI, st |
Aug 24 2005, 10:16 AM
Bài viết
#1
|
|
Nguyên soái Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 843
Gia Nhập: 2-March 05
Đến Từ: Đà Nẵng
Thành Viên Thứ: 2
|
Toàn bộ cuộc đời tôi là một bài hát! Phỏng theo lời thơ của vợ tôi - Tereza.
Cuộc sống của tôi với cô ấy tràn ngập những điều kỳ diệu. Có nhữngngười tranh cãi về việc có hay không những đĩa bay. Còn tôi, tôi đãtận mắt thấy chúng chỉ một ngày sau đám cưới. Cuộc hôn nhân của chúng tôi hoàn toàn có thể coi là hài hòa, ăn ý.cách đây mấy hôm, vợ tôi tìm thấy bức thư cô ấy đã nhờ tôi gửi từ mộtnăm trước đây trong túi áo vét tôi. Vâng, đó chính là chiếc áo vét màvợ tôi định đơm lại cúc cho tôi đúng một năm về trước. Đôi khi cũng cóngười hỏi tôi:"Vợ anh có giặt quần áo cho anh không?", tôi trả lời mộtcách chân thành và cởi mở: "Rất tiếc là không. Chính xác hơn là cô ấychỉ làm sạch các túi quần, túi áo mà thôi". Nhưng điều quan trọng nhất mà tôi luôn tự nhủ rằng vợ tôi là một ngườiphụ nữ hoàn hảo. theo tôi cô ấy không hề có bất cứ một nhược điểm nàocả. Sự thật là vợ tôi còn khiêm tốn hơn cả tôi nhiều. Cô ấy cho rằngdù sao đi chăng nữa thì cô ấy vẫn cứ có một nhược điểm. Đó chính làchồng cô ấy. IICũng không phải vì thế mà các bạn nghĩ rằng cuộc sống của chúng tôihoàn toàn xuôi chèo mát mái đâu nhé. Thật ra thỉnh thoảng cũng cóchuyện này chuyện nọ đấy. Thậm chí còn xảy ra những cuộc cãi lộn đấychứ. Những năm đầu của cuộc hôn nhân, chúng tôi đã sống với tần suấtkhoảng 7 trận cãi cọ trong một tuần. Đến giờ thì chúng tôi đã đạt tớitần suất 8 trận một ngày. Nhưng thường thì chúng tôi kết thúc với tỉsố hòa. Lý ho hết sức đơn giản: vì chúng tôi là hai người hoàn tòanđộc lập trong suy nghĩ. Vợ tôi luôn làm những gì cô ấy muốn, còn tôithì chỉ làm những gì mà vợ tôi muốn. chúng tôi bảo nhau cố gắng giữ bình tĩnh trong những trận khẩu chiếnvì thằng con trai của chúng tôi. ÔI, Voitek tội nghiệp! Hai vợ chồngchúng tôi đã thỏa thuận với nhau là trước khi bắt đầu khai hỏa cả haicùng đếm to thành tiếng từ 1 đến 100 để kiềm chế sự bực tức. Chính vìvậy mà bây giờ tất cả hàng xóm, láng giềng đều tin rằng chúng tôi lànhững vị phụ huynh tuyệt vời. Từ sáng đến tối lúc nào cũng chỉ lo giúpcon học toán. Giá như họ biết được họ đã nhầm lẫn thế nào! Vợ tôi dốt nhất là môntoán. Xin lấy ví dụ? Được ngay thôi. Cô ấy phải sống đủ 45 năm để cóthể tổ chức sinh nhật lần thứ 30!!! IIINếu như các bạn gạp phải tình trạng khó khăn về tài chính tạm thời thìtôi xin sẵn lòng cung cấp lời khuyên miễn phí cho các bạn làm thế nàođể nhanh chóng thoát ra tình trạng tạm thời ấy. Tôi khuyên thật lòngnhé. Các bạn hãy lấy vợ! Chỉ có cách ấy mới giúp các bạn vĩnh viễnthay đổi được tình thế. Bởi lấy vợ xong, các bạn sẽ ngay lập tứcchuyển từ tình trạng khó khăn tài chính tạm thời sang tình trạng khókhăn thường xuyên. Vợ tôi là người phụ nữ biết cách giữ bí mật tuyệt đối. Chẳng thế màtrong suốt chừng ấy năm cung sống với nhau, dù đã làm mọi cách nhưngtôi không sao biết được cô ấy đã tiêu lương của tôi vào việc gì mànhanh thế! Tôi luôn tin vào điềm báo. Cứ mỗi lần vợ tôi cằn nhằn rằng tôi đã tiêuquá nhiều tiền để mua thuốc lâ thì tôi biết chắc rằng chỉ mấy hôm nữacô ấy sẽ mua cho mình một chiếc áo choàng lông chồn. Thật ra vợ tôi là người ăn mặc tương đối giản dị, khiêm tốn. Tuầntrước tôi hỏi cô ấy:"Em yêu, tại sao vào nhà rồi mà em vẫn không bỏchiếc mũ mới ra thế?" thì cô ấy dịu dàng trả lời tôi: "Anh yêu, đấykhông phải là chiếc mũ mới mà là một kiểu tóc mới...Đồ ngớ ngẩn!" Nhân tiện đây cũng phải nói thêm rằng vợ tôi hoàn toàn không keo kiệttý nào. Khi tôi nói với cô ấy là tôi muốn mua một chiếc lược mới vìcái cũ bị gãy răng thì lúc đầu cô ấy phản đối cực lực: "Anh định thaylược chỉ vì nó gãy mất một cái răng hay sao?" Nhưng sau khi biết rằngchiếc lược ấy là chiếc răng cuối cùng thì cô ấy vui vẻ chấp thuận ngaylập tức. Mấy hôm vừa rồi vợ tôi đã đưa ra kết luận là đã đến lúc vợ chồng tôiphải biết sống tiết kiệm hơn. Chỉ có điều cô ấy vẫn chưa biết là nênđi vay ít hơn hay nên tiêu ít hơn mà thôi. IVTôi khẳng định là mình rất yêu vợ. MẶc dù theo năm tháng tôi không còncư xử với cô ấy giống như khi còn trẻ nữa. Tôi vẫn nhớ, ngày xưa khitheo đuổi cô ấy, tôi thường đến nhà cô, ngồi bên cạnh cô và nắm tay côhàng giờ đồng hồ. Bây giờ thì tôi vẫn luôn ở bên cạnh nhưng không cònnắm tay cô nữa. Bởi vì, thật may mắn cho tôi, sau khi cưới nhau chúngtôi vẫn để lại chiếc đàn piano ở nhà bố mẹ cô ấy. Thế còn giọng hát của cô ấy thì sao...Ai đó đã nhận xét rằng giọng củavợ tôi là giọng ngực...Mỗi lần cô ấy cất tiếng hát là tôi cố gắng tậptrung nhìn vào bộ ngực của cô ấy hoặc nhìn đâu đó miễn sao không nghethấy giọng hát của cô ấy là được... Có một việc mà tôi vẫn cứ thích làm như ngày chúng tôi mới yêu nhau đólà hôn vợ tôi. Bởi vì đó là cách duy nhất có thể làm cho cô ấy im lặngdẫu chỉ trong giây lát. Hai vợ chồng tôi lúc nào cũng ở bên nhau. Hình như chỉ có một lần duynhất cô ấy đi xem hài kịch một mình mà không có tôi tháp tùng. Cô ấynói là vở kịch đó buồn cười khủng khiếp, buồn cười chết đi được. Nghecô ấy kể như vậy, tôi lấy làm tiêc rằng vợ tôi đã không ở lại xem tiếpmột suất nữa... Ngoài ra chúng tôi còn xa nhau khi cô ấy đi nghỉ mát. Trước khi đi,lúc nào cô ấy cũng tuyên bố dõng dạc rằng sẽ quay trở về nhà ngay khinào tôi bắt đầu thấy nhớ và không thể sống nổi dù chỉ một ngày thiếucô ấy. NHưng than ôi, ngân sách eo hẹp, giật gấu vá vai của gia đìnhtôi đâu có cho phép cô ấy được đi nghỉ lâu như vậy! Phải khẳng định rằng trong cuộc hôn nhân của chúng tôi bao giờ TìnhYêu cũng chiến thắng. Mặc dù cũng giống như trong các kỳ Thế Vận hộiThể thao, điều quan trong là sự tham gia chứ đâu phải chiến thắng. Hôm nọ vợ tôi có đọc trong một tờ báo nào đó nói rằng ở các bộ lạc củangười Châu Phi. những người đàn ông còn bán vợ mình cho bạn bè và hàngxóm. Đọc xong vợ tôi tự nhiên hỏi: liệu tôi có thể bán vợ cho ngườikhác không? Tôi cũng trả lời hết sức tự nhiên rằng không đời nào tôilại mang bán cô ấy cả. Cùng lắm là đem tặng thôi!!! V Vợ tôi là người phụ nữ cực kỳ chu đáo và biết quan tâm đến những ngườixung quanh. Mỗi khi ra khỏi nhà thể nào cô ấy cũng phải để lại lờinhắn cho tôi: "Bữa tối của anh trong cuốn sách "550 món ăn ngon và bổdưỡng" trang 215." Vợ tôi dành toàn bộ tâm huyết và tình cảm cho tổ ấm gia đình. Cô ấycũng bắt giữ tâm hồn tôi làm tù binh trong cái tổ ấm ấy. Vợ tôi luôn khẳng đjnh rằng những người đàn ông có vợ sống thọ hơnnhững kẻ sống độc thân. Tôi nhất trí với cô ấy với lòng biết ơn vôhạn. Mặc dù theo ý kiến riêng của tôi thì chỉ đơn giản là vì nhữngthằng đàn ông có vợ như tôi đây luôn cảm thấy cuộc sống dài bất tận... Cuộc sống gia đình của chúng tôi như vậy đấy. Và khi vợ tôi hỏi: tôicó yêu cô ấy nhiều như Adam yêu Eva không thì tôi trả lời ngay khôngmột giây do dự rằng tôi yêu cô ấy còn nhiều gấp vạn lần Adam yêu Eva.Bởi ngày ấy Adam làm gì có sự lựa chọn nào khác. Tôi cảm thấy mình là người chồng lý tưởng. Bởi vì người chồng lý tưởnglà người tin rằng anh ta có một người vợ lý tưởng. NGười vợ yêu dấucủa tôi hoàn toàn nhất trí với nhận định trên của tôi và cô ấy luônkhẳng định rằng tôi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người vợgiống như cô ấy. Tôi rất biết ơn vợ tôi vì điều này. Vì như vậy là côấy không coi tôi là thằng ngốc. bởi vì chỉ có thằng ngốc thì mới lấyngười vợ thứ hai giống hệt tính cách của người vợ thứ nhất. Tóm lại, dù có nói gì đi chăng nứa thì tôi cũng phải thú nhận rằng hônnhân và cuộc sống gia đình không phải là chuyện gì quá tồi tệ. Thờigian khó khăn nhất chỉ rơi vào hai mươi, ba mươi năm đầu tiên thôi.Còn sau đó bạn sẽ quen! Tôi lẩn trốn vì biết mình không thể
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi! |
|
Sep 3 2005, 08:56 PM
Bài viết
#2
|
|
Thượng tá Nhóm: Thường dân
Bài Viết: 309
Gia Nhập: 25-March 05
Thành Viên Thứ: 63
|
Tình yêu vẫn là linh hồn!
Hãy xây thật nhiều kỷ niệm để hậu hôn nhân có nhiều kỷ niệm đẹp mỗi lần nhắc nhớ... đó là thứ "keo" kết nối hoàn hảo! (trích dẫn lời của một anh chàng đã có dzợ!)... hè hè! "... người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy!"
(Trích: Hoàng tử bé - Antoine de Saint Exupéry) |
|
1 Người đang đọc chủ đề này (1 Khách và 0 Người Ẩn Danh) |
|