Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

IPB
 
Reply to this topicStart new topic
> Cô-bé Bán-diêm, Andersen
kinhk19c
post Aug 10 2005, 10:52 PM
Bài viết #1

Ôm đời ngủ muộn ...
********

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.495
Gia Nhập: 8-March 05
Đến Từ: Huế - Đà Nẵng - Hội An
Thành Viên Thứ: 9



Cô-bé Bán-diêm



Hôm ấy vào một buổi chiều

Hôm ấy, vào một buổi-chiều cuối-năm. Trời tối-đen và lạnh kinh-khủng. Tuyết rơi nhanh, rơi rất đều, dệt-thành một bức-màn trắng khổng-lồ bao-trùm trên van-vật. Sắp-sửa đến giờ giao-thừa để bước sang năm mới. Thế mà, giữa đêm-đông lạnh-lẽo, trời tối-đen mù-mịt dễ-sợ, một cô-bé đầu trần đội tuyết, chân không mang vớ, vẫn còn phải lang-thang trên hè-phố vắng-người để bán diêm kiếm-tiền phụ-giúp gia-đình.

Thực ra, khi mới rời khỏi nhà, em có đi đôi-giầy cũ đã mòn của mẹ em để-lại. Nhưng đôi-giầy lại quá lớn so với đôi chân bé-nhỏ của em, nên cứ đi được vài bước, chúng lại tuột ra. Khi em băng-qua đường, thì đột-nhiên có hai chiếc-xe phóng nhanh như bay đến gần, khiến em hoảng-hốt phải nhảy vội lên lề, làm văng mất một chiếc-giầy, tìm mãi không ra. Còn lại một chiếc nằm trên đường, thì bỗng-nhiên có một thằng bé, không biết ở đâu đến, nhặt lấy luôn.

Thế là từ lúc ấy, em phải dẫm tuyết dầm sương lạnh-lẽo trên đường với đôi chân đã bầm-tím lại không giầy không vớ. Em chỉ giữ trên tay một bao-diêm nhỏ để rao-bán, còn bao nhiêu thì em cất trong túi đeo trước ngực.

Em đã đi lang-thang như thế

Em đã đi lang-thang như thế suốt từ sáng đến giờ, nhưng chẳng bán được bao-diêm nào, và cũng chẳng ai buồn thí cho em một đồng-xu bhỏ. Bụng đã đói, trời lại rét. Chân tay lạnh-cóng đến tê-buốt. Em run-rẩy, lảo-đảo, cố-gắng tiếp-tục lê-bước trên các vỉa-hè. Tuyết vẫn rơi đều trên mái-tóc vàng óng-mướt, phủ trên đôi-vai thon-nhỏ của em.

Ánh-sáng lộng-lẫy và ấm-cúng của những ngọn-đèn vàng đã nổi-bật lên trong đêm-tối, chiếu ra qua các khung cửa-sổ. Mùi ngỗng quay của các gia-đình trong đêm giao-thừa tỏa ra thơm phưng-phức, khiến bụng em đã cồn-cào, lòng em lại càng thêm đau-sót hơn. Cô-bé bán-diêm sực-nhớ ra là : "Bây-giờ sắp đến giao-thừa."

Lúc ấy, vì đã quá mệt-mỏi và đói-rét, em tìm đến một góc-phố, nơi có hai hông-nhà giao-nhau, tạo-thành một góc vuông kín-đáo. Em ngồi xuống, kéo-sát đôi bàn-chân nhỏ-bé vào lòng, mong cho nó được ấm-áp chút-ít. Nhưng hoàn-toàn thất-vọng, vì ngược-lại, em còn cảm-thấy lạnh hơn trước nhiều.

Tuy-nhiên, em không dám đứng lên đi về nhà, vì hôm nay, em không bán được bao-diêm nào cả. Không có đồng nào trong túi, về nhà, em sẽ bị người cha tàn-nhẫn đánh-dòn. Vả lại, trong căn-nhà, nơi em cư-ngụ, cũng chẳng ấm-áp gì hơn ngoài đường-phố. Ðúng ra, nó chỉ là một cái mái phủ-hờ trên bốn bức tường mỏng mong-manh. Khi những cơn-gió lùa qua vách, thường rít lên những tiếng thật kinh-hồn.

Ðôi bàn-tay nhỏ-bé xinh-đẹp

Ðôi bàn-tay nhỏ-bé xinh-đẹp của em bây-giờ đã tê-cóng, gần như không còn cử-động được nữa. Em thầm nghĩ : "Nếu bây-giờ ta có được một ít lửa-diêm để sưởi-ấm mấy đầu ngón-tay thì chắc là thích-thú lắm !" Em run-rẩy lấy ra một que-diêm, thu hết nghị-lực và bật-lửa. Ngọn-lửa xòe lên sáng-rực và tỏa-lan mùi ấm-áp quá, chẳng khác gì một ngọn-nến trên bàn-tiệc. Ðôi bàn-tay em chụm-lại bao-phủ lấy que-diêm để giữ cho ngọn-lửa được lâu-dài, đồng-thời để sưởi-ấm.

Trong khoảnh-khắc ngắn-ngủi ấy, em cảm-thấy như đang ngồi trước lò-sưởi lớn, với những ngọn-lửa ấm-áp bập-bùng. Bất-giác, em duỗi thẳng chân ra để cùng sưởi-ấm. Nhưng ngọn-lửa đã tắt-ngấm, đưa em về với thực-tại.

Em liền bật thêm một que-diêm. Lần này ngọn-lửa bừng lên, chiếu trên vách-tường, khiến em có ảo-tưởng. Em mường tượng bức-tường ấy trong suốt như pha-lê, để em có-thể nhìn thấu tận phòng-ăn. Trên mặt-bàn rộng-lớn, sang-trọng, trang-hoàng thật ấm-cúng. Em còn trông-thấy được một con-ngỗng quay to, mập-béo, mùi-vị thơm-tho ngào-ngạt trên bàn. Nhưng tất-cả những hình-ảnh đẹp ấy đều tan-biến nhanh-chóng vào trong bóng-đêm đen-tối lạnh-lẽo, lúc ngọn-lửa vụt-tắt.

Cô-bé bán-diêm lại

Cô-bé bán-diêm lại bật thêm que nữa. Khi ngọn-lửa vừa bừng lên, em cảm thấy mình đang đứng trước một cây-thông giáng-sinh vô-cùng đẹp-đẽ. Cây-thông này còn lộng-lẫy và to-lớn hơn của ông đại-phú trong thành-phố mà có lần em đã lén nhìn được qua khung cửa-kính. Cây-thông của em bây-giờ có hàng trăm ngọn-nến đủ mầu, gắn trên các cành lá thông xanh-mướt, cùng với những trái vàng, trái bạc sáng lóng-lánh bên các vì-sao. Thích qúa, em sung-sướng quàng vòng-tay định ôm lấy nó, thì thình-lình ngọn-lửa ngụp-tắt.

Những ngọn-nến trên cây-thông của em cũng theo đó mà bay lên đến tận các vì-sao lấp-lánh trên không-trung, kéo theo một cái đuôi dài lê-thê, tưởng chừng như khởi-sự từ chỗ em ngồi.

Nghĩ thế, em thì-thầm nói một mình : "Lại có một người vừa mới qua-đời." Em nghĩ như thế, vì lúc còn sống, bà-nội em có nói rằng : "Khi nào cháu thấy trên trời có một ngôi-sao băng, thì lúc đấy dưới trần-gian có một người vừa mới qua-đời ! "

Bà-nội em là người duy-nhất trên cõi-đời này đã yêu-thương, săn-sóc, lo-lắng, bao-bọc em, kể từ lúc em ra-chào-đời. Nhưng đáng-buồn thay, từ lâu bà đã hóa-ra người thiên-cổ, để lại em trên dương-thế côi-cút một mình.

Cô-bé quay vào tường

Cô-bé quay vào tường bật thêm một que. Khi ngọn-lửa bừng-sáng, hình-ảnh bà em bỗng-nhiên hiện-lên thật rõ-ràng linh-động, với vẻ-mặt hiền-từ, phúc-hậu, thật vui-vẻ và trìu-mến, nhìn em bằng ánh-mắt thương-yêu vô bờ-bến.

Bất giác, không đè-nén được lòng, vui-sướng quá em vội kêu lên : "Bà ơi ! Cháu đây ! Bà hãy cho cháu theo với Bà ! Bà đừng bỏ cháu lai đây một mình nữa, Bà ơi ! Cháu biết, Bà sẽ biến-mất, khi que-diêm này tắt. Bà sẽ biến-mất như cái lò-sưởi nóng, như con ngỗng quay, như cây-giáng-sinh lộng-lẫy hoa-đèn."

Ðể giữ hình-ảnh bà của em khỏi biến-mất cách nhanh-chóng, em bật liên-tiếp những que-diêm còn lại. Những đốm lửa-diêm bây-giờ tỏa-sáng lộng-lẫy như ánh-nắng ban-ngày. Trong ánh-sáng ấy, em thấy bà của em hiện-ra đẹp-đẽ và cao-lớn như chưa từng thấy bao giờ lúc còn sinh-thời. Thế rồi, bà âu-yếm bước tới, cầm lấy tay em, dịu-dàng nâng em lên, để rồi cùng bà bay-bổng nhẹ-nhàng trong không-trung cao-vút. Bay cao mãi đến một nơi mà không bao giờ con-người còn biết đến đói-rét, khổ-sở và đau-đớn gì nữa. Ðó là thiên-đàng !

Hôm ấy vào một buổi chiều

Sáng sớm hôm sau, ngày đầu năm mới, giữa bầu-trời phủ đầy tuyết trắng xóa như một tấm khăn-tang trắng rộng mênh-mông, người-ta thấy một bé-gái xinh-đẹp ngồi chết co-quắp trong một góc tường. Gương-mặt em vẫn chưa tan niềm vui-sướng hân-hoan, với nụ-cười bất-biến trên đôi-môi xinh-tươi.

Em đã chết cóng trong đêm giao-thừa, giữa lúc mọi người đang vui-mừng chào-đón năm mới trong bầu-khí gia-đình đầm-ấm, ăn-uống no-nê. Bên xác em, người-ta tìm thấy những tàn-diêm còn vương-vãi. Họ cùng nhau bàn-tán. Có người đoán : "Chắc con-bé muốn sưởi-ấm !"

Tuy-nhiên, không một người nào biết được tí gì về những hình-ảnh vô-cùng đẹp-đẽ mà cô-bé đã trông-thấy qua ánh lửa-diêm, cùng với niềm vinh-quang chói-lọi mà hai bà cháu đã chia-sẻ cho nhau trong đêm giao-thừa.



Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa...
Go to the top of the page
 
+Quote Post
kinhk19c
post Aug 10 2005, 10:56 PM
Bài viết #2

Ôm đời ngủ muộn ...
********

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.495
Gia Nhập: 8-March 05
Đến Từ: Huế - Đà Nẵng - Hội An
Thành Viên Thứ: 9



Rất hay! Rất hay!
và một số truyện hay khác... (http://80.199.60.145/donghuong/Nuhongdongxuan2.htm)



Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa...
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
> 1 Người đang đọc chủ đề này (1 Khách và 0 Người Ẩn Danh)
0 Thành Viên:

 

.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 5th May 2024 - 08:27 AMSpring Style