Chào mừng Khách ( Đăng nhập | Đăng kí )

IPB
 
Reply to this topicStart new topic
> Những lời trần tình của Trịnh Công Sơn, có đôi điều khiến ta ngẫm nghĩ
thanhlong
post May 7 2007, 08:39 PM
Bài viết #1

vạn vật là vô thường
********

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.322
Gia Nhập: 11-March 05
Đến Từ: Huế
Thành Viên Thứ: 16



Trò Chơi

....Khi cảm thấy trò chơi cuộc sống có điều gì đó bất ổn thì hãy tìm đến một nơi tịch mịch, khóa kín các cánh cửa lại và giả vờ thả mình vào một cơn đau mộng mị. Cơn đau có thể tùy thích nhưng không thể không đau. Đau đến mịt mù để cái chết có cơ hội đến nhìn ngắm, thử thách số phận của bạn và vào một lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng những cơn gió lành đến từ các thảo nguyên xa xôi mang theo mùi hương cốm, hương bạc hà của những loài hoa dại đánh thức bạn dậy và làm hồi sinh những mùa xuân đang ngủ quên trong các mạch máu của bạn. Đó cũng là thời gian phục sinh của các sinh vật nhỏ bé trong các đầm lầy và là thời tỉnh thức của các bậc thiện giả trên các đỉnh núi cao hay trong các hang động.

... Trong một tháng mà bạn phải đi thăm năm , bảy bệnh nhân cấp cứu nặng, mười cái đám tang và hai mươi cái đám cưới (trong đó có ngày trong cùng một giờ phải tham dự đến 2,3 cái) thì cái tháng quỷ quái đó không còn bày biện ra một cuộc chơi nữa mà đó là một trò địa ngục. Khi một trò chơi biến thành địa ngục thì không có lý do gì nữa để tiếp tục cuộc chơi, hãy rút lui và cao bay xa chạy.

...Có lẽ trong các trò chơi chung thì trò chơi tình bạn là ít gây phiền não nhất. Nó chỉ có thể vui nhiều hoặc vui ít chứ không thể làm nên những đoạn trường. Nhưng nếu vì không may mà trò chơi tình bạn bỗng dưng gây nên thảm trạng thì hãy từ tốn mở rộng lòng bạn thêm một đôi lần nữa và ngẫm nghĩ. Đừng để ngộ nhận réo gọi thêm ngộ nhận. Đừng để những vết ố của lòng tị hiềm di căn trên niềm tin.

Có những ngôi nhà nền móng không vững chắc nên sụp đổ. Những khu vườn gầy guộc vì thiếu phân bón. Đừng làm nặng thên những gì đã quá nặng bởi tâm trí ta sẽ bị nặng thêm dưới gánh nặng ấy. Hãy biết lãng quên và biết để lại đằng sau những gì không thể cùng ta đồng hành về phái trước.

...Có những trò chơi ta chơi suốt đời không biết chán. Ngược lại cũng không ít trò chơi chỉ tham dự một đôi lần đã không còn hứng thú.Trò chơi uống rượu, uống trà một khi đã lao vào thì khó bề rút lui. Uống trà đã trở thành đạo. Trà đạo thì hầu như ai cũng đã có lần nghe nói đến và nó là một trò chơi thanh nhàn cao cấp của những bậc thượng thừa cao niên. Trò chơi uống rượu gần gũi với đời hơn. Nó là người bạn, người tình, nó là niềm vui và cũng là nỗi buồn, nó là lời an ủi, là niềm phấn khích, nó chia sẻ rồi lại bù đắp. Tóm lại, với người biết uống rượu như một trò chơi tao nhã thì nó là tất cả. Uống rượu để thấy yêu đời, yêu người hơn và thậm chí yêu cả những lập lòe đom đóm ma trơi tình phụ.

Nếu biết giữ đúng lời hứa với những cánh đồng lúa mạch, những cánh đồng nho, thì trò chơi uống rượu không bao giờ gây ra những đổ vỡ. Tôi đã đi qua những cánh đồng như thế, rồi bước qua những ngưỡng cửa đưa vào nơi ăn chốn ở của những thùng gỗ sồi cao chất ngất chứa đầy một chất lỏng màu hổ phách và trong mỗi giọt thơm đó đang hình thành mỗi ngày, cả trong mỗi giây phút một sự sống âm thầm, kỳ bí trong bóng tối tĩnh mịch kéo dài hàng mấy trăm năm. Trong mấy trăm năm ấy rượu không ngủ mà rượu thức. Thức và hóa thân. Hóa thân thành một tấm thân mềm mại trong suốt, vàng óng thơm tho.

Khi trò chơi uống rượu không còn mời gọi ta nữa thì ta tạm thở dài và tự nhủ đây không phải là một sự phụ rẫy. Đây chỉ là một cuộc chia tay ngắn hạn và sẽ không bao lâu những giọt rượu thơm tho lại làm đầy những chiếc ly thủy tinh trong những bữa tiệc đời thầm lặng riêng lẻ hay náo nhiệt đầm ấm cùng bạn bè.

...Có một ngàn lẻ một trò chơi, nhưng với tôi trò chơi tình yêu, cuộc sống và rượu là những trò chơi thiết thân và ngọan mục nhất. Những trò chơi ấy đã chọn tôi và tôi đành nhận lấy. Nhận lấy như một chọn lựa đầu tiên và cuối cùng thứ số phận không màu sắc huy hoàng cũng không u ám. Tôi chạy quanh những trò chơi đó như chạy quanh lòng trắc ẩn. Những trò chơi có khi giải thoát tôi, vực tôi dậy từ những vũng tăm tối quỷ quyệt của sự suy tàn, có khi dìm tôi xuống tận cùng sâu thẳm của trầm luân.

Tôi không vỗ tay hoan nghênh đặc biệt một trò chơi nào cả bởi vì tôi muốn giữ được lòng chính trực và sự khoan dung. Trên lối đi đẫn vào cuộc sống tôi vẫn gặp gỡ tình yêu và rượu. Giờ đây tôi đang nói thêm một lời tạm biệt khác. Tạm biệt những ly rượu nồng nàn sớm, trưa, chiều, tối. Cuộc sống tôi đang trần trụi những trò chơi. Cuộc sống trắng. Trò chơi cuộc sống không màu sắc đã buộc tôi tìm lại chính mình, tìm lại một gương mặt mà tôi nghĩ rằng không còn như xưa nữa.

Trịnh Công Sơn
Tài liệu đính kèm(s)
Đính Kèm  tcsmain3.jpg ( 30.74k ) Số lượng tải: 0
 



Ai cũng có một ngày hôm qua...
Go to the top of the page
 
+Quote Post
thanhlong
post May 8 2007, 09:33 PM
Bài viết #2

vạn vật là vô thường
********

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.322
Gia Nhập: 11-March 05
Đến Từ: Huế
Thành Viên Thứ: 16



Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình ...

Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...

Trịnh Công Sơn (1996)



Ai cũng có một ngày hôm qua...
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Anh-Hoa
post May 24 2007, 08:29 PM
Bài viết #3

Trung tướng
******

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 495
Gia Nhập: 29-April 05
Thành Viên Thứ: 86



Mình vẫn giữ cuốn collection mấy bản nhạc và bài viết của ông Sơn. Ngày xưa mình say mê và tìm thấy sự đồng cảm kì lạ từ những bài viết này. Hôm nghe tin ông Sơn mất, mình ngồi ở cái cầu thang trong nhà khóc như mất đi người bạn quý. Cũng từ lâu nhạc ông Sơn như một phần nuôi lớn tâm hồn mình vậy. Bi chừ đọc lại những bài viết này, thấy vẫn hay, nhưng không còn những sự đồng cảm như xưa nửa... Có lẻ mình thay đổi nhiều quá... Hôm qua nói chuyện với người bạn cũ, mình bảo càng già mình sống càng đơn giản ra, đơn giản đến mức mình nghĩ mình chẳng còn chút gì gọi là sâu sắc nửa...

Okie, gotta get back to work.

Hope all is going well at home!



I don't know what your destiny will be, but one thing I do know: the only ones among you who will be really happy are those who have sought and found how to serve.
-Albert Schweitzer-
Go to the top of the page
 
+Quote Post
thanhlong
post May 25 2007, 07:06 PM
Bài viết #4

vạn vật là vô thường
********

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 1.322
Gia Nhập: 11-March 05
Đến Từ: Huế
Thành Viên Thứ: 16



Mình nghĩ đúng là càng già càng đơn giản trong xúc cảm, nhưng đấy là cuộc sông ở những nơi xi măng nhiều hơn cây cối. Còn cuộc sông với thiên nhiên, càng già càng nghiệm ra nhiều xúc cảm khác và thấy rõ mình hơn trong những xúc cảm ấy

Cái giết chết xúc cảm không phải là tuổi tác, mà là những mục tiêu, những deadline, những nợ nần lo lắng về nhà cửa con cái học hành, những áp lực vươn lên trong xã hôi ( những áp lực mà xét lại không biết có làm cho mình tốt hơn, hạnh phúc hơn hay không)

vấn đề là mình không đủ dũng cảm để khước từ, và cứ như đã cưỡi lên lưng cọp ấy



Ai cũng có một ngày hôm qua...
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Anh-Hoa
post May 27 2007, 08:59 PM
Bài viết #5

Trung tướng
******

Nhóm: Chỉ huy
Bài Viết: 495
Gia Nhập: 29-April 05
Thành Viên Thứ: 86



Cái này chưa chắc đúng đó Long. Lúc mình đọc xong post ni của cậu, mình ước chi cậu có dịp qua đây một chuyến. Ngày xưa ở nhà, mình cũng nghĩ về ở đây như cậu vậy. Ngoài New York và LA ra thì những nơi mình ghé qua đều rất xanh. Cách nhà mình một đoạn ngắn, khung cảnh như đi vào rừng vậy, chiều hôm qua mình và mấy đứa cháu chạy lên chạy xuống trên những ngọn đồi bạt ngàn xanh biếc... Mỗi tuần hai ngày, Sơn và mình vẫn chạy bộ quanh cái hồ gần nhà. Cây, nước và trời mỗi ngày đều rất khác... Office mình cách nhà 10 phút lái xe. Chỉ vào đấy mình mới đối diện với 4 cái computers, mỗi cái chạy một project khác nhau...

Mình không tin mục tiêu hay những áp lực trong cuộc sống giết chết cảm xúc cậu ạ. Mình tin vào sự lựa chọn của chính bản thân, hơn là đổ lỗi cho những thứ khác. Đối với mình nếu sống không có mục tiêu thì nhạt nhẻo qúa. Có những người con cái là mục tiêu sống, có những người nghệ thuật là mục tiêu, hay có những người khác vật chất cũng là mục tiêu vậy... Mình không nghi ngờ hay xét nét coi họ có hạnh phúc không -- mình tin đó là cái họ lựa chọn lấy. Đối với mình bi chừ không có những điều phức tạp nửa, nên mình đoán những cái cảm xúc một thời cũng không còn nửa. Mình nghĩ ngày xưa mình sống trong cái mớ bòng bong mình tự tạo lấy. Không nhất thiết phải sống như thế mới hạnh phúc được.

Mình thích câu này của cậu" vấn đề là mình không đủ dũng cảm để khước từ, và cứ như đã cưỡi lên lưng cọp ấy" bởi mình có nói với advisor của mình rằng mình sợ một ngày mình quá thoải mái rồi quên mất những mơ ước, những mục tiêu làm cuộc sống mình ý nghĩa hơn. Bà khuyên mình nên cố gắng làm nhiều hơn nưả, chạy nhanh hơn nửa trước khi mình ngồi xuống, hay bị bó buột bởi những trách nhiệm khác (Ý bà là có con đó). Một ngày của mình thật sự căng thẳng ít nhất là từ 7h sáng đếng 7h tối. Công việc ở chổ làm của mình được tính bằng giờ -- deadline, publication, conference là luôn có trên calendar. Không kể đến luận án của mình mà thường mỗi ngày sau 3 tiếng viết luận án mình cảm thấy kiệt sức... Ngày đi qua như thế. Nhưng mình bảo nếu một ngày công việc không còn challenges thì mình sẽ bỏ, cậu ạ. Đôi khi mình ngạc nhiên là mình có thể đi qua những thử thách mình không nghĩ đến, hay thất bại trước những cái rất đơn giản - thấy mình biết thêm mình tí nửa....

Vậy nhá - viết để thấy chia sẽ được với nhau cũng là điều đáng qúy...



I don't know what your destiny will be, but one thing I do know: the only ones among you who will be really happy are those who have sought and found how to serve.
-Albert Schweitzer-
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
> 1 Người đang đọc chủ đề này (1 Khách và 0 Người Ẩn Danh)
0 Thành Viên:

 

.::Phiên bản rút gọn::. Thời gian bây giờ là: 2nd May 2024 - 04:33 AMSpring Style